Một ngày làm việc mệt mỏi. Tên lửa nước của ta chẳng ai làm phụ. Bị cho leo cây quá chài. May là có "đệ tử" đem vật liệu lên. Nhưng rùi nó cũng đi. CHÁN. Đêm đáng nhớ, mua hoa hồng, tặng cho ai ? Nàng không đi thì tặng cho ai. Tặng thằng BOSS, thằng kia cướp 1 bông. Cầm bông hoa còn lại trong tay. Chờ nàng dù biết nàng không đến. Nhưng trong bóng tối ta thấy nàng, nàng rạng ngời với bộ áo trắng, nụ cười duyên. Tặng nàng bông hoa nãy giờ gìn giữ. Nàng ngại ngùn không nhận. Con gái hay ngại vậy sao. Nàng bước vào buổi nhạc trước. Nhưung nàng không đi 1 mình, ai kia. Ta không tin vào mắt mình. Hắn đi với nàng, miệng cười vui vẻ. Nàng cố đi sát vào hắn để nói những điều nên nói. Ta đau rát, không, ta không thể khóc. Khóc là không đc. Ta từng biết hắn, năm lớp 10 ta thấy hắn rùi. Ta hỏi nàng thì nàng nói nàng chưa có bạn trai. Ta tự tin vững bước bày tỏ tình cảm của mình với nụ cười duyên là động lực. Thế nhưng nàng cũng lừa ta. Hắn là ai, là ai. Một người bạn bình thường ư. Không phải, không phải 1 người bạn. Nàng như muốn nói cho ta rằng "Hoa đã có chủ, cá đã trong bể" nhưng nàng có biết là quá trễ khi cho ta biết điều đó. Ta đã yêu nàng, yêu nàng ... Nhưng tình yêu đó trôi qua nhanh vậy. Ta không kịp bắt lại nó. Xuyên qua tim. Ta biết khi ta về sẽ làm bạn bè ta buồn. Nhưng biết làm sao. Chẳng lẽ ta sẽ chẳng có 1 tình yêu thật sự chăng. Hay cuộc đời đang giỡn với ta. Trêu ngươi ta. Vậy mà chẳng ai nói với ta là nàng có bf rùi. Lần thứ 2 tim ta rụng rời. Ông trời ơi, 1 lần vẫn chưa đủ sao. Híc, đáng nhớ hay nên quên ...